QUÁI VẬT TRONG QUÁN ĐỒ NƯỚNG
Tác giả: SÁI TẤT QUÝ
Sách đổi Ebook:
⇒ Cần ebook của sách mới
⇒ Mua 1 sách mới được 2 ebook
☎ 0907 060 886
Sái Tất Quý là một tiểu thuyết gia làng nhàng, đang lúc
bất đắc chí, anh tình cờ quen biết cô chủ quán đồ nướng bí
ẩn Sở Gia và nhận được một công việc kỳ lạ: mỗi tối thứ Tư
hằng tuần đến quán nghe thực khách kể về những chuyện
ly kỳ mà họ đích thân trải qua rồi ghi chép lại.
Người ngoài hành tinh bắt cóc trẻ em, hành khách biến
mất giữa không trung, bưu kiện chuyển phát nhanh mang
lại tai họa cho người nhận, cô gái luân hồi chuyển kiếp trở
về, con quái vật trong hình hài bé gái... Những câu chuyện
nhuốm đầy màu sắc kinh dị kỳ bí ấy, hóa ra vẫn xảy ra
ngay bên cạnh chúng ta ngày ngày. Đi sâu vào thế giới
rùng rợn mà thân quen nọ, ta lại thấy thứ đáng sợ nhất
chẳng phải yêu ma quỷ quái, mà chính là lòng dạ con
người.
Lời dẫn
Mãi sau này tôi mới hiểu, thứ làm thay đổi quỹ đạo của vận
mệnh có thể là một trận bão tuyết mù trời, một quyết định đưa
ra sau khi suy tính cặn kẽ, một lời cầu hôn được chuẩn bị từ lâu,
hoặc là... một bữa đồ nướng bất ngờ không nằm trong kế
hoạch.
Tôi tên Sái Tất Quý, biệt hiệu Quỷ Thúc, là một tiểu thuyết
gia làng nhàng.
Đó là một buổi tối thứ Tư, mưa phùn lất phất, Gia Gia gọi
điện thoại, nói muốn mời tôi đi ăn đêm. Ban ngày tôi cãi nhau
với biên tập một trận, tối về còn chưa hết bực mình, chẳng mấy
khi Gia Gia mời khách, nhân lúc này uống vài chén cho khuây
khỏa tâm tình.
Nơi hắn dẫn tôi đến lại là một quán nướng rất sang trọng,
gọi là quán nướng Sở Ký gì đó, không chỉ có các món chính như
tôm hùm nướng, ốc kèn nướng, bò wagyu nướng mà trên kệ
sau quầy bar còn xếp san sát rất nhiều whisky lâu năm. Tôi
nhìn kỹ, chỉ riêng số rượu này, e là đã đủ để nộp khoản trả trước
cho một căn hộ rồi.
Gia Gia keo kiệt có tiếng, tại sao tự dưng lại mời tôi đến một
nơi như thế này, chẳng lẽ... có vấn đề gì? Hắn phát hiện ra vẻ
cảnh giác trong ánh mắt tôi, bèn trấn an nói yên tâm đi, tối nay
tôi cứ việc gọi thoải mái, hắn sẽ lo tất. Dù sao cũng đều là đàn
ông tuổi băm cả rồi, ưa sĩ diện, hắn đã nói như vậy thì tôi cũng
yên lòng, gọi liền một loạt món. Cậu nhân viên phục vụ hỏi
chúng tôi uống gì, tôi bèn cướp lời Gia Gia gọi một chai whisky
Yamazaki, 18 năm. Rượu này tôi không dám mua, hôm nay Gia
Gia mời khách, vậy phá kho thóc của hắn một lần thôi.
Lúc món đầu tiên là hàu nướng tỏi băm được mang lên, Gia
Gia hỏi tôi: “Sái à, dạo này viết tiểu thuyết thế nào?”
Tôi thở dài, vừa định kể khổ với hắn thì đột nhiên thấy một
cô nàng xinh xắn đi tới. Cô ta thoạt nhìn khoảng hai tư hai lăm
tuổi, mái tóc cắt ngắn vẻ năng động, mũi cao mắt sâu, có cảm
giác giống như con lai.
Không hiểu sao vừa mới nhìn thấy cô, tôi liền có một cảm
giác ngây ngất khó tả.
Câu đầu tiên cô nói là: “Quỷ Thúc, là anh đúng không?”
Là một tiểu thuyết gia hạng bét, tôi rất ít có cơ hội hưởng
thụ loại đãi ngộ được fan hâm mộ nhận ra này, huống hồ còn là
một fan hâm mộ xinh đẹp như vậy nữa. Cho nên tôi không khỏi
cảm thấy đắc ý, vội sửa lại mái tóc: “A, đúng rồi, là anh đây.”
Sau đó cô nàng lại nói: “Gia Gia suốt ngày kể với em về anh,
cho nên em bảo anh ấy lúc nào rảnh dẫn anh đến quán này ngồi
một lát.”
Thì ra cô không phải fan hâm mộ của tôi, chẳng qua chỉ là
bạn của Gia Gia, tôi giống như bị giội một chậu nước lạnh vào
đầu, lúng túng nói: “À, à...”
Song Gia Gia lại đứng dậy, long trọng giới thiệu: “Cô ấy
chính là bà chủ quán nướng Sở Ký, tên là Sở Gia.”
Một em gái hơn hai mươi tuổi lại có biệt danh oách như vậy
quả thật khiến người ta ấn tượng sâu sắc.
Sở Gia nhìn chai rượu trên bàn, cười nói: “Gu của Quỷ Thúc
cũng được đấy, có điều...”
Cô gọi nhân viên phục vụ đến, bảo: “Lấy giúp tôi một chai
Macallan 25 năm.” Sau đó quay đầu lại, cười nói với tôi: “Tối nay
em có việc muốn nhờ, uống loại xịn hơn đi.”
Tôi giật nẩy mình, Macallan 25 năm! Lần đầu tiên gặp nhau
đã mời tôi uống rượu đắt tiền như vậy... Quả nhiên có vấn đề,
đây không phải là Hồng Môn yến gì đó chứ?
Nhân viên phục vụ mang rượu đến, Sở Gia thành thạo mở
nắp chai, rót ra ba ly. Tôi nhìn chằm chằm sắc rượu vàng óng
ánh trong ly, nuốt nước bọt hỏi: “Vậy... Sở Gia tìm tôi có việc gì
thế?”
Gia Gia cầm ly rượu lên, cười ha ha: “Cậu còn sợ con bé này
ăn thịt cậu à?”
Tôi gãi đầu, xấu hổ nói: “Không có công không nhận lộc, đời
này tôi sợ nhất là nợ ân tình người khác.”
Sở Gia nhìn mặt tôi hồi lâu, đột nhiên cười nói: “Anh đúng là
vẫn giống như trước kia.”
Tôi không khỏi cảm thấy nghi hoặc, cô có một gương mặt
rất đặc biệt, một cái tên cũng rất đặc biệt, tôi cực kỳ chắc chắn
tối nay là lần đầu tiên trong đời tôi gặp cô, lấy đâu ra trước kia
gì chứ?
Nhưng Sở Gia không giải thích gì, đi thẳng vào vấn đề
chính: “Thôi được rồi, Quỷ Thúc, thực ra là em muốn nhờ anh
viết giúp em một vài câu chuyện.”
Tôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, việc này thì tôi có thể giúp
được, bèn hỏi: “Chuyện kiểu gì?”